Ngày đó tôi là một thằng nhóc lớp 3 mê game. Hàng tuần tôi lại để dành 8000đ để mua 1 CD game. Hầu hết những cuốn catalogue đã mở, từ hành động tới nhập vai, từ dàn trận đến mini game, nhưng chỉ có duy nhất 1 cuốn không bao giờ mở đó là cuốn game thể thao. Bởi vì sao tôi cũng không hiểu! Mỗi lần nghĩ tới những môn thể thao cứ lặp đi lặp lại trên TV và giờ mình lại tiếp tục chu kỳ của nó trên màn hình vi tính, thật nhàm chán làm sao!
Rồi một ngày thằng nhóc hàng xóm qua trao đổi game như mọi khi. Máy của tôi ngày đó là Pentium 1, “cùi bắp” làm sao… Đa số game đều bị loại ngay từ vòng “click shortcut”. Game chơi được thì lê lết (vậy mà tôi vẫn dư sức chịu đựng và “phá đảo” được nhiều game với cái tình trạng đó, giờ nghĩ lại không hiểu sao mình chơi hay vậy). Trong một ngày chán nản vì tất cả game đều không chạy được, tôi đã thử để nó cài FIFA 2000 vào. Và đúng như tôi nghĩ, nó thật chán…
Chán vì tôi toàn đá thua máy (mặc dù lúc đó là mức dễ nhất), cứ vào bị “quất” tầm 2, 3 trái là quit game. Ức chế vì sao thằng COM nó chạy như trâu còn mình thì đi bộ, nhấn W mà nó chỉ định tăng tốc rồi lại đi bộ. Thế là lâu lâu lại vào game ăn hành, rốt cuộc mới nhận ra được phải nhấn W liên tục thì nó mới chạy nhanh. Kể từ đó thì tôi trở thành trâu hùng hục ghi bàn, ghi được càng nhiều bàn thì lại càng thích, lúc ấy không hiểu sao đã bị cuốn hút vào FIFA mất rồi.
Với trình độ của 1 thằng nhóc lớp 3 rất gà tiếng Anh ngày đó, tôi chỉ biết mò, mò 1 hồi cũng biết thế nào là tăng độ khó, thế nào để đá Season (mùa giải). Và niềm đam mê lại bùng lên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Tôi lùng sục hết tất cả mọi phiên bản của FIFA, ngay cả những phiên bản cũ 98 và 99 (ko thể tìm thấy phiên bản nào tốt hơn nữa vì từ FIFA 2001 là tôi không chơi được nữa rồi do máy quá yếu) đều mang lại những cảm xúc riêng khó tả, tôi không cảm thấy rằng mình đang chơi những game cũ, đơn giản đó là những trải nghiệm mới mẻ.
Kể từ đó, bóng đá là một phần trong cuộc sống của tôi. FIFA đã dẵn dắt tôi vào thế giới của quả bóng tròn. Không còn đơn giản chỉ là những cuộc ganh đua trong game mà còn những trận cầu nảy lửa trên TV, trên sân cát với đôi chân đất mà mỗi lần đá xong là về nhà chân rộp hết cả lên. Giờ tôi đã hiểu vì sao người ta có thể dồn hết tâm trí vào 1 trận cầu. Có lẽ không phải vì nó sôi động, cũng chưa chắc vì nó gay cấn, nhưng là một điều gì đó tuyệt vời hơn. Đó là con tim với những nhịp đập thổn thức của niềm đam mê, với những cảm xúc bất ngờ trong những bàn thắng, với nước mắt khi chúng ta thua, với niềm tin khi chúng ta muốn lấy lại, tất cả những điều đó tạo nên 1 môn thể thao tuyệt vời nhất hành tinh. Và tôi muốn cảm ơn FIFA vì đã giúp tôi tìm thấy niềm đam mê vốn ẩn sâu trong những khái niệm nhàm chán của bản thân.
Phiên bản FIFA07 có lẽ lại là một bước ngoặc khác trong đời tôi. Lần đầu tiên tôi biết thế nào là đá online. Và thế là hàng đêm tôi đều treo nick trên mIrc, ở đó tôi có nhiều bạn mà cũng có nhiều “kẻ thù”. mIrc là 1 nơi đa dạng về văn hóa, có người im lặng, lịch sự khi giao hữu, cũng có kẻ suốt ngày không đá mà cứ thích lên “chém gió”, chọc phá. Những điều đó đã tạo nên những “đêm hội” trên mIrc mà tôi ko thể nào quên với những trận cầu nảy lửa và trận cười vỡ bụng. Và dù có là ai đi chăng nữa, khi tất cả mọi người tập trung lại trong những giải đấu eSports ngày ấy, tôi thực sự không nhận ra họ ngoài đời. Đơn giản vì thích chém gió là thế, thích “hổ báo” là thế, nhưng đã gặp mặt ngoài đời thì ai cũng coi nhau như bạn lâu năm.
Những năm tháng đó cũng là thời kỳ nở rộ của eSports Việt Nam chứ không ảm đạm như bây giờ. Ai cũng hăng say luyện skill, luyện… bug (cười) cho những giải đấu lớn. Nhưng thực sự có điều gì đó trong tôi đã thay đổi. Càng gần tới những giải đấu, cái áp lực buộc phải thắng trong mọi trận đấu lại càng tăng lên trong tâm trí tôi thì phải. Tôi ngày xưa chơi sao cũng được, tôi ngày ấy thì lại luôn cảm thấy bực dọc mỗi khi thua trận, bực tức mỗi khi bị đối thủ cho ăn bug, bực mình thủ môn “vụng về” hay đơn giản chỉ là “vì sao thằng kia nó đá hay hơn mình”. Khi thực sự đã bước vào giải, tôi cảm thấy tay mình run lên trong mỗi trận đấu, những đường bóng hay pha phối hợp quen thuộc không thấy đâu, thay vào đó là 1 lối đá nhàm chán đến kinh ngạc. Chưa chắc vì đối thủ của tôi hay mà là vì tinh thần tôi quá tệ trong 1 competitive match, có những trận thắng mà dường như phần nhiều là do may mắn. Nhưng một kẻ chiến thắng vì may mắn chứ không phải vì bản lĩnh và trình độ thì chắn chắn sẽ không trụ được lâu. Tôi bị loại như một phần tất yếu khi gặp những đối thủ già dặn và đầy bình tĩnh trong lối chơi. Tôi thất vọng và chán nản ra về…
Sau khi đánh mất mọi cơ hội trong những giải đấu, tôi đã nhìn lại mình, liệu có phải mình quá quan trọng thắng thua? Đơn giản FIFA cũng chỉ là 1 trò chơi thôi mà! Tôi quay lại mIrc với những trận đấu “for fun”, tôi cảm thấy nhẹ bẫng trong lòng, những trận đấu cởi mở, những đường bóng nhẹ nhàng, ngẫu hứng khác hẳn những bước chạy nặng nề trong competitive match, và lúc đó tôi nhận ra được tất cả những gì mà tôi hay các bạn đều cần phải có khi chơi FIFA, chỉ 1 thứ duy nhất, đó là niềm vui trong từng trận đấu. Những trận đấu ấy có thắng có thua, nhưng quan trọng là tôi đã biết cười trở lại sau từng trận đấu, giống như thằng nhóc lớp 3 ngày xưa vô tư chơi FIFA vậy. Cuối cùng tôi đã hiểu ra “FIFA là 1 trò chơi mà bạn sẽ chiến thắng, không phải là 1 trò chơi mà bạn phải chiến thắng”.
FIFA09 - FIFA10 PC là những cuộc lỡ hẹn của EA, chúng được làm 1 cách qua loa, cẩu thả và gây nên 1 làn sóng thất vọng, phản đối từ những game thủ. Còn đối với Việt Nam thì tình hình lại tệ hơn kể từ sự sụp đổ của VEN, phong trào eSports đi xuống một cách rõ rệt, kết hợp với sự ra đời của FIFA Online 2 cùng sự hậu thuẫn lớn từ những event của VTC, những game thủ kỳ cựu của FIFA chính thống dần dần từ giã dòng game này. Không chơi được trên PC nhưng tôi lại may mắn có cơ hội thử sức FIFA next-gen trên Xbox 360 trong những quán game cùng bạn bè. FIFA next-gen thực sự quá hay, những bước chạy uyển chuyển, những bàn thắng đẳng cấp, bất ngờ, tất cả những gì bạn mong đợi trong 1 game bóng đá đều được thể hiện quá tốt trên phiên bản console. Chơi với những ngừơi bạn, vui thì cũng vui nhưng đôi lúc khi rời khỏi quán game tôi lại thấy thấp thoáng một nỗi buồn. Tôi nhớ về 1 cộng đồng FIFA ngày xưa, tôi nhớ về những đêm trên mIrc, nhớ cảnh mọi người chọc ghẹo, chém gió với nhau trên mạng nhưng khi gặp mặt lại luôn là những người bạn đồng hành cùng nhau chinh phục các giải đấu. Người đi tiếp sẽ an ủi người dừng bước và người dừng bước sẽ tiếp tục ở lại để cổ vũ, hò reo cho ngừơi kia tiếp tục chiến thắng, thật là những cảm xúc khó quên.
Rồi FIFA next-gen cuối cùng đã trở lại trên mảnh đất PC tồi tàn. Dù chỉ là 1 bản port upgrade một số thứ lặt vặt từ FIFA10 console, nhưng nó đâu phải là vấn đề gì to tát. Điều quan trọng là tôi cảm thấy cộng đồng ngày xưa đang hồi sinh một cách mạnh mẽ. Chưa bao giờ tôi thấy cái cảm giác chờ đợi demo lại sôi động đến thế, chưa bao giờ tôi download 1 game mà lại có cảm giác nôn nao như vậy, mặc dù đó là game mà tôi đã từng chơi cả năm trên console. Tôi nhận ra những bước chạy thanh thoát, những đường bóng sắc bén quen thuộc, tôi ghi được những bàn thắng đẳng cấp, nhưng quan trọng hơn tôi đã tìm thấy cái cảm giác thân thuộc đó, cái cảm giác mà tôi không thể diễn tả bằng lời, là cảm giác mà mỗi người đều cảm nhận riêng theo cách của mình khi chơi FIFA. Nó thật tuyệt, chỉ đơn giản là vậy.
Những diễn đàn về FIFA được lập lên không ngớt, những đêm hội trên mIrc đã trở lại, những người con lưu lạc chung niềm đam mê FIFA đã trở về. Đó là những dấu hiệu của sự hồi sinh của 1 cộng đồng FIFA vững mạnh năm nào. Tôi mong chờ vào những trận đấu hay, tôi mong đợi gặp lại những người bạn cũ và có thêm nhiều bạn đồng môn mới. Chúng ta, những người bạn, hãy cùng nhau bỏ qua mọi lo lắng, phiền muộn để mỗi ngày có thể hòa vào trận đấu cùng nhau. Dù thắng dù thua thì điều quan trọng chúng ta có được sau từng trận đấu là niềm vui, là từng viên gạch nhỏ xây đắp nên ngôi nhà chung của cộng đồng FIFAVN.
Nguồn: FIFAVN
0 Comment, Leave a Comment And Get RGN Social Points